Yêu đơn phương như chờ tàu hỏa ở sân bay...
Hãy khóc đi cô bé, khóc cho hết sầu, cho vơi tủi. Ngày mai nắng lên em hãy cười cười cho chính em. Ừ,ta đã từng bị họ xem thường đem ra làm trò đùa tiêu khiển, đã bị họ lừa gạt bằng hi vọng mong manh nhưng ta có được bài học ở đời. Mỉm cười cho qua, xem như ta kém may mắn.
Nội dung bài viết
Yêu đơn phương như chờ tàu hỏa ở sân bay... Tình yêu đơn phương, cái thứ tình cảm đau thương chồng chất bao đời nay vẫn vậy. Với họ chỉ là tình cảm vụt qua, nhưng với ta là nổi đau muôn kiếp. Ngốc nghếch tin vào một phép màu, tự gieo hi vọng cho bản thân để rồi như tự cầm dao cứa vào cổ tay. Biết là đau vẫn làm biết rằng sai vẫn theo.
Đã lâu cô không làm điều ấy. Cái việc cô vẫn hay làm khi quyết định để một ai đó ra khỏi cuộc sống của cô là xóa họ ra khỏi bạn bè trên Facebook. Nghe thì thật là con nít, đã bao người cười nhạo cô nghĩ rằng cô bồng bột trẻ con nhưng không... Họ đâu biết đó là cách cô kết thúc một nổi đau.Và hiện tại cô cho phép mình lần cuối mỉm cười chào biệt người đi ngang cuộc đời cô...
Chập choạng rạng sáng, cái độ cô hay giật mình dậy khi người ta say giấc nồng. Quen việc quơ vội cái điện thoại lên mạng xem tin tức, cô bàng hoàng nhìn ra anh, người con trai cô yêu đang ôm người con gái khác kèm dòng caption ngắn gọn:" Ai cũng có khoảng trời riêng ". Anh có người yêu, cái điều cô không mong đợi cuối cùng đã tới.
Cô yêu anh, điều đó ai cũng biết và cả anh cũng vậy mặc dầu đó chỉ là tình yêu đơn phương nơi cô nhưng chưa bao giờ cô mặc cảm buông bỏ anh.
Thoạt đầu cô quan tâm anh hết mực, luôn mong muốn những điều tốt nhất đến với anh. Những dòng tin nhắn vội dù rất bận vẫn chưa bao giờ cô để anh chờ. Cô sợ sợ mình lạc mất anh. Anh lại khác, anh bận lắm. Bận với sự nghiệp, bận cho tương lai. Anh tiết kiệm tới cả một tin nhắn hỏi thăm, một cái hẹn hay cả một lần thăm cô khi đau ốm cũng không. Có những ngày đông mưa lất phất cô lang thang góc phố chọn mua vài món đồ anh thích. Rồi những ngày lễ nhìn người ta tay trong tay cô cũng thèm khát được đi cùng anh nhưng nó mãi là ước muốn.
Thú thực nơi họ mối quan hệ ấy mập mờ không tên. Cũng có lúc anh bảo anh yêu cô nhưng cuối cùng anh vẫn làm cô đau. Cũng có lúc anh quan tâm cô, cũng có lúc họ như hai kẻ yêu nhau. Nhưng mà hiện tại những giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má cô. Cô khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Khóc cho bao tủi thẹn, bao buồn bực bấy lâu cô cam chịu để rồi đây cô rời xa anh. Rời xa con người cô yêu, một tình yêu khờ dại những tưởng không dứt ra được.
Tình yêu đơn phương, cái thứ tình cảm đau thương chồng chất bao đời nay vẫn vậy. Với họ chỉ là tình cảm vụt qua, nhưng với ta là nổi đau muôn kiếp. Ngốc nghếch tin vào một phép màu, tự gieo hi vọng cho bản thân để rồi như tự cầm dao cứa vào cổ tay. Biết là đau vẫn làm biết rằng sai vẫn theo. Tình đơn phương như chờ tàu hỏa nơi sân bay, rõ là sai lầm sao còn ngồi đợi hả cô gái?
Quá mờ nhạt, quá đau thương. Hãy khóc đi cô bé, khóc cho hết sầu, cho vơi tủi. Ngày mai nắng lên em hãy cười cười cho chính em. Ừ,ta đã từng bị họ xem thường đem ra làm trò đùa tiêu khiển, đã bị họ lừa gạt bằng hi vọng mong manh nhưng ta có được bài học ở đời. Mỉm cười cho qua, xem như ta kém may mắn. Hãy chúc họ hạnh phúc. Còn em, hãy nghỉ ngơi đi,chắc em mệt rồi đấy cô gái. Lần sau hãy để hạnh phúc tự tìm đến em. Đừng đi tìm nó để lại tự làm đau mình, đừng đặt hi vọng vào những chỗ không đáng...
Nguyễn Vũ Phương Uyên -
Đã lâu cô không làm điều ấy. Cái việc cô vẫn hay làm khi quyết định để một ai đó ra khỏi cuộc sống của cô là xóa họ ra khỏi bạn bè trên Facebook. Nghe thì thật là con nít, đã bao người cười nhạo cô nghĩ rằng cô bồng bột trẻ con nhưng không... Họ đâu biết đó là cách cô kết thúc một nổi đau.Và hiện tại cô cho phép mình lần cuối mỉm cười chào biệt người đi ngang cuộc đời cô...
Chập choạng rạng sáng, cái độ cô hay giật mình dậy khi người ta say giấc nồng. Quen việc quơ vội cái điện thoại lên mạng xem tin tức, cô bàng hoàng nhìn ra anh, người con trai cô yêu đang ôm người con gái khác kèm dòng caption ngắn gọn:" Ai cũng có khoảng trời riêng ". Anh có người yêu, cái điều cô không mong đợi cuối cùng đã tới.
Cô yêu anh, điều đó ai cũng biết và cả anh cũng vậy mặc dầu đó chỉ là tình yêu đơn phương nơi cô nhưng chưa bao giờ cô mặc cảm buông bỏ anh.
Thoạt đầu cô quan tâm anh hết mực, luôn mong muốn những điều tốt nhất đến với anh. Những dòng tin nhắn vội dù rất bận vẫn chưa bao giờ cô để anh chờ. Cô sợ sợ mình lạc mất anh. Anh lại khác, anh bận lắm. Bận với sự nghiệp, bận cho tương lai. Anh tiết kiệm tới cả một tin nhắn hỏi thăm, một cái hẹn hay cả một lần thăm cô khi đau ốm cũng không. Có những ngày đông mưa lất phất cô lang thang góc phố chọn mua vài món đồ anh thích. Rồi những ngày lễ nhìn người ta tay trong tay cô cũng thèm khát được đi cùng anh nhưng nó mãi là ước muốn.
Thú thực nơi họ mối quan hệ ấy mập mờ không tên. Cũng có lúc anh bảo anh yêu cô nhưng cuối cùng anh vẫn làm cô đau. Cũng có lúc anh quan tâm cô, cũng có lúc họ như hai kẻ yêu nhau. Nhưng mà hiện tại những giọt nước mắt mặn chát đang lăn dài trên má cô. Cô khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc. Khóc cho bao tủi thẹn, bao buồn bực bấy lâu cô cam chịu để rồi đây cô rời xa anh. Rời xa con người cô yêu, một tình yêu khờ dại những tưởng không dứt ra được.
Tình yêu đơn phương, cái thứ tình cảm đau thương chồng chất bao đời nay vẫn vậy. Với họ chỉ là tình cảm vụt qua, nhưng với ta là nổi đau muôn kiếp. Ngốc nghếch tin vào một phép màu, tự gieo hi vọng cho bản thân để rồi như tự cầm dao cứa vào cổ tay. Biết là đau vẫn làm biết rằng sai vẫn theo. Tình đơn phương như chờ tàu hỏa nơi sân bay, rõ là sai lầm sao còn ngồi đợi hả cô gái?
Quá mờ nhạt, quá đau thương. Hãy khóc đi cô bé, khóc cho hết sầu, cho vơi tủi. Ngày mai nắng lên em hãy cười cười cho chính em. Ừ,ta đã từng bị họ xem thường đem ra làm trò đùa tiêu khiển, đã bị họ lừa gạt bằng hi vọng mong manh nhưng ta có được bài học ở đời. Mỉm cười cho qua, xem như ta kém may mắn. Hãy chúc họ hạnh phúc. Còn em, hãy nghỉ ngơi đi,chắc em mệt rồi đấy cô gái. Lần sau hãy để hạnh phúc tự tìm đến em. Đừng đi tìm nó để lại tự làm đau mình, đừng đặt hi vọng vào những chỗ không đáng...
Nguyễn Vũ Phương Uyên -