Khi trái tim già cỗi...
Hãy nhớ lại xem, lần đầu tiên tim bạn đập loạn nhịp vì một người nào đó, là lúc nào nhỉ?Có thể bạn nhớ, cũng có thể bạn không nhớ, có thể là bạn...
Nội dung bài viết
Hãy nhớ lại xem, lần đầu tiên tim bạn đập loạn nhịp vì một người nào đó, là lúc nào nhỉ?
Có thể bạn nhớ, cũng có thể bạn không nhớ, có thể là bạn từ trước đến giờ chỉ yêu một người hay yêu quá nhiều đến mức chẳng phát hiện ra, hoặc cố tình không nhớ về những gì mình đã trải qua, nhưng đối với tôi, đó là một khoảng thời gian đã thuộc về những ngày xưa cũ mất rồi.
Khi còn trẻ, ta rất dễ để yêu một người. Từ ánh mắt, từ nụ cười, từ giọng nói hay vô tình chỉ là một lần chạm mặt lướt qua nhau. Nhiều khi bạn chẳng biết rằng đó là thích hay yêu, chỉ cần biết được thấy người ấy mỗi ngày là đủ. Sự háo hức mong chờ hay buồn bã thất vọng, tất cả những ký ức đó khiến tim bạn thao thức, là mật ngọt nuôi sống bạn cho đến bây giờ.
Còn khi lớn lên, bạn chợt nhận ra, sao mà quá khó để trái tim có thể mở lòng thêm cho một người nào đó bước vào quá. Tình yêu không đơn thuần chỉ được lấp đầy bởi những lời hoa mỹ, những nụ hôn ngọt ngào, hay một nụ cười tỏa nắng thân thuộc. Bạn bắt đầu để ý đến một điều gọi là “thực tế” nhiều hơn. Người ấy có đẹp trai, xinh gái không, có xứng đáng với bạn không, có năng lực hay không, có giúp ích gì đến công việc của bạn hay không, và hằng hà vân vân những thứ khác nữa.
Tất cả, lại một lần nữa, khiến bạn ngụp lặn đi trong những toan tính suy nghĩ.
Tôi tự hỏi, liệu đó có phải là tình yêu? Tôi không tin vào “một túp lều tranh, hai trái tim vàng” khi tình yêu đang dần trở nên xa xỉ và biến tướng quá nhiều trong thời hiện đại. Nhưng nếu khi tình yêu thật sự hiện hữu trước mặt bạn, thì liệu có nhất thiết phải suy nghĩ nhiều đến như vậy hay không?
Khi trái tim trẻ hóa, tình yêu như những đóa lan rạng sáng.
Khi trái tim già cỗi, thì tình yêu cũng vội mục nát.
Đừng trốn tránh, cũng đừng toan tính quá nhiều trong tình yêu. Hãy tận hưởng cuộc hành trình mà bạn xứng đáng được có. Thời gian rồi cũng sẽ qua đi, tiền tài, danh vọng, sự thành đạt rồi cũng sẽ qua đi, bạn cũng sẽ không còn trẻ nữa, nhưng duy chỉ có trái tim bạn, là còn đủ sung sức mà thôi. Vậy thì hà tất gì, phải níu kéo, phải cố gắng kìm hãm chúng lại, không cho chúng được yêu thêm lần nữa?
Đừng nói rằng tình yêu là mãi mãi.
Khi chúng ta già, khi ta không còn sống trên cõi đời này nữa, thì tình yêu cũng sẽ vì thế mà tan biến đi. Nhưng có một điều tôi dám chắc khẳng định rằng, khi bạn yêu thật lòng, khi trái tim bạn thực sự đã được lấp đầy khoảng trống bởi một hình bóng nào đó, thì tất cả sẽ ở bên bạn cho đến khi bạn buông tay…