Nếu người cũ rủ, bạn có tới không?
Không phải ai cũng đủ can đảm để nắm lại bàn tay hoặc đã nhẫn tâm chối bỏ mình đi, hoặc bị mình buông lơi mà ngược hướng về phía khác. Không phải ai cũng đủ liều lĩnh, để đưa thương – nhớ đánh cược vào người đã từng cùng mình khổ đau. Dù vẫn còn yêu, vẫn còn thiết tha…
Nội dung bài viết
Thực ra, yêu lại người cũ là một thứ tình cảm dễ khiến người ta rối trí nhất. Phần vì phải làm quen với một người đã – từng – yêu, phần lại phải gạt những hoài nghi, sợ hãi của đoạn đường lỡ dở ngày trước. Phần đã thuộc lòng những chuyện có cố mấy cũng không thể khác xưa. Phần lại bỡ ngỡ về một con người vừa quen, vừa lạ.
Không phải ai cũng đủ can đảm để nắm lại bàn tay hoặc đã nhẫn tâm chối bỏ mình đi, hoặc bị mình buông lơi mà ngược hướng về phía khác. Không phải ai cũng đủ liều lĩnh, để đưa thương – nhớ đánh cược vào người đã từng cùng mình khổ đau. Dù vẫn còn yêu, vẫn còn thiết tha…
Nhưng nếu có một ngày, bỗng nhiên người cũ rủ, thì bạn có muốn tới và bắt đầu lại chuyện yêu đương?
Có nhiều người trải qua biết mấy thăng trầm vẫn chưa nguôi được nghĩa cũ tình xưa, trong họ, người cũ vẫn là một nỗi đau đáu, găm sâu vào tim mà chưa dễ dàng quên được. Chẳng biết là may mắn thay hay bi kịch thay, đối phương cũng chưa hề muốn xóa đi bóng hình họ trong kí ức. Cả hai đều muốn trở về và cùng nhau nắm tay đi tiếp thêm một đoạn đời nữa, nhưng ám ảnh tổn thương vẫn đứng đó như một bức tường rào không dễ gì xô đi.
Tình cảm còn đầy nhưng vết đau vẫn nhức, người cũ – nói là cũ những chắc gì đã là người xưa?
Chúng ta thường nói nếu tim vẫn muốn thì hãy để mình yêu. Nhưng kỳ thực, những người đã trải qua một quãng đường dày vò – trăn trở - dằn vặt lẫn nhau, thì lý trí không bao giờ muốn thua khi giằng co chuyện đi hay ở. Đôi lúc, yêu một người cũng cần phải cân nhắc, đắn đo, nói gì tới người cũ với những thứ đã sứt mẻ từ ngày xưa.
Nhưng khước từ người đó thì mấy ai đủ cam tâm? Vì dù có đi cùng ai thì tình yêu vẫn thế. Vẫn cần niềm tin và hai trái tim sẵn sàng thứ tha, nhường nhịn. Đã yêu rồi, đâu dễ để ngưng…
Dù lúc này, đã đủ tỉnh táo và thời gian, để chọn lựa xem hạnh phúc của mình nên đặt vào đâu thì tốt nhất? Nhưng những chuyện định mệnh vốn dĩ do ông trời sắp đặt, thì chỉ có đến cuối đường mới biết được ai đúng, ai sai.
Ngã vào ai thì bớt đau? Tựa bờ vai nào thì sẽ không còn thương tổn? Hay kết cục vẫn chỉ là hai bàn tay trái phải đan chặt vào nhau trước gối, nước mắt lã chã vì nhìn đâu cũng chỉ thấy chia ly.
Có người đủ mạnh mẽ để gật đầu đồng ý đi tiếp những ngày xưa. Có người từ chối vì chẳng thà đau bởi người mới còn hơn để một người liên tiếp khiến mình khổ sở. có người phân vân vì niềm tin nay đã chẳng còn lành lặn.
Còn bạn, nếu người cũ rủ, bạn có tới không?