Em yêu anh, nhưng điều ấy không liên quan gì tới anh nữa...
Em đã từng đọc được ở đâu đó: "Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp ba người. Người yêu bạn nhất, người bạn yêu nhất và người sẽ ở bên cạnh bạn cả đời. Nhưng rất hiếm khi ba người đó là một người". Thật chẳng sai chút nào anh à. Đối với em anh là người em yêu nhất trong cuộc đời này. Tình yêu với anh là một tình yêu chân thật đầy hạnh phúc với tất cả những gì vui vẻ nhất của tuổi thanh xuân. Nhưng chắc rằng em không phải là người anh yêu nhất phải không anh. Vì em không xứng đáng với tình yêu anh dành cho em. Xin lỗi anh, xin đừng trách em vì em cứ nhớ đến anh và dày vò bản thân mình như vậy.
Nội dung bài viết
Em yêu anh, nhưng điều ấy không liên quan gì tới anh nữa... Em có phải là một đứa ngốc không anh? Em có ngu dại khi cứ mãi chìm đắm trong quá khứ với những kỷ niệm và đau thương của chuyện tình mình như vậy. Em cũng muốn mạnh mẽ buông bỏ những gì thuộc về quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai nhưng bây giờ dù cố gắng em cũng không thể làm được.
Từ ngày mình xa nhau đến nay lúc nào đi đường em cũng tìm kiếm bóng hình anh, nhưng em lại rất sợ phải gặp anh. Hôm nay gặp lại anh nhưng em không nhận ra anh. Đã lâu lắm rồi em mới lại được nhìn thấy anh. Anh ốm đi nhiều quá, khuôn mặt gầy rộc, xanh xao. Em nhìn thấy vết sẹo bên má trái của anh. Vết sẹo mới.... Có chuyện gì xảy ra với anh thời gian qua phải không anh?
Nhìn thấy anh, em cố kìm nén lòng mình, em cố quay đi để né tránh nhưng em không thể kìm được những giọt nước mắt chỉ chực trào ra nơi khóe mắt. Và em đã khóc... Những giọt nước mắt muộn màng, những giọt nước mắt tiếc nuối về một chuyện tình đã qua. Em muốn nói chuyện với anh, em muốn hỏi thăm anh, em muốn nhiều lắm nhưng em không thể. Vì anh giờ đã không thuộc về em nữa, vì anh giờ đã có ai đó để yêu thương, và vì bây giờ đối với anh em chỉ là một con người đáng khinh đáng ghét.
Khoảng đời thật dài sau này em phải làm sao đây anh. Em không biết rằng em phải sống như thế nào khi cứ mãi day dứt và thương nhớ về anh như thế này. Có ai đó đã nói với em rằng thời gian sau này hoặc khi già lại khi nghĩ về thời điểm của bây giờ em sẽ cảm thấy vô cùng hối hận vì cứ suốt ngày bị lụy u sầu. Em cũng chẳng quan tâm, em chỉ biết rằng bây giờ em đau khổ quá anh à. Em nhớ anh, em muốn chúng ta lại như ngày xưa. Sao em lại phá vỡ bức tường mình xây bằng từng tình yêu nhỏ để rồi không có cơ hội nào có thể xây lại được nữa như vậy hả anh.
Em có phải là một đứa ngốc không anh? Em có ngu dại khi cứ mãi chìm đắm trong quá khứ với những kỷ niệm và đau thương của chuyện tình mình như vậy. Em cũng muốn mạnh mẽ buông bỏ những gì thuộc về quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai nhưng bây giờ dù cố gắng em cũng không thể làm được.
Em đã từng đọc được ở đâu đó: "Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp ba người. Người yêu bạn nhất, người bạn yêu nhất và người sẽ ở bên cạnh bạn cả đời. Nhưng rất hiếm khi ba người đó là một người". Thật chẳng sai chút nào anh à. Đối với em anh là người em yêu nhất trong cuộc đời này. Tình yêu với anh là một tình yêu chân thật đầy hạnh phúc với tất cả những gì vui vẻ nhất của tuổi thanh xuân. Nhưng chắc rằng em không phải là người anh yêu nhất phải không anh. Vì em không xứng đáng với tình yêu anh dành cho em. Xin lỗi anh, xin đừng trách em vì em cứ nhớ đến anh và dày vò bản thân mình như vậy.
Phạm Gia Linh -
Từ ngày mình xa nhau đến nay lúc nào đi đường em cũng tìm kiếm bóng hình anh, nhưng em lại rất sợ phải gặp anh. Hôm nay gặp lại anh nhưng em không nhận ra anh. Đã lâu lắm rồi em mới lại được nhìn thấy anh. Anh ốm đi nhiều quá, khuôn mặt gầy rộc, xanh xao. Em nhìn thấy vết sẹo bên má trái của anh. Vết sẹo mới.... Có chuyện gì xảy ra với anh thời gian qua phải không anh?
Nhìn thấy anh, em cố kìm nén lòng mình, em cố quay đi để né tránh nhưng em không thể kìm được những giọt nước mắt chỉ chực trào ra nơi khóe mắt. Và em đã khóc... Những giọt nước mắt muộn màng, những giọt nước mắt tiếc nuối về một chuyện tình đã qua. Em muốn nói chuyện với anh, em muốn hỏi thăm anh, em muốn nhiều lắm nhưng em không thể. Vì anh giờ đã không thuộc về em nữa, vì anh giờ đã có ai đó để yêu thương, và vì bây giờ đối với anh em chỉ là một con người đáng khinh đáng ghét.
Khoảng đời thật dài sau này em phải làm sao đây anh. Em không biết rằng em phải sống như thế nào khi cứ mãi day dứt và thương nhớ về anh như thế này. Có ai đó đã nói với em rằng thời gian sau này hoặc khi già lại khi nghĩ về thời điểm của bây giờ em sẽ cảm thấy vô cùng hối hận vì cứ suốt ngày bị lụy u sầu. Em cũng chẳng quan tâm, em chỉ biết rằng bây giờ em đau khổ quá anh à. Em nhớ anh, em muốn chúng ta lại như ngày xưa. Sao em lại phá vỡ bức tường mình xây bằng từng tình yêu nhỏ để rồi không có cơ hội nào có thể xây lại được nữa như vậy hả anh.
Em có phải là một đứa ngốc không anh? Em có ngu dại khi cứ mãi chìm đắm trong quá khứ với những kỷ niệm và đau thương của chuyện tình mình như vậy. Em cũng muốn mạnh mẽ buông bỏ những gì thuộc về quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai nhưng bây giờ dù cố gắng em cũng không thể làm được.
Em đã từng đọc được ở đâu đó: "Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp ba người. Người yêu bạn nhất, người bạn yêu nhất và người sẽ ở bên cạnh bạn cả đời. Nhưng rất hiếm khi ba người đó là một người". Thật chẳng sai chút nào anh à. Đối với em anh là người em yêu nhất trong cuộc đời này. Tình yêu với anh là một tình yêu chân thật đầy hạnh phúc với tất cả những gì vui vẻ nhất của tuổi thanh xuân. Nhưng chắc rằng em không phải là người anh yêu nhất phải không anh. Vì em không xứng đáng với tình yêu anh dành cho em. Xin lỗi anh, xin đừng trách em vì em cứ nhớ đến anh và dày vò bản thân mình như vậy.
Phạm Gia Linh -