Em nhớ anh, rất nhớ, anh biết không?
Em nhớ anh, rất nhớ, anh biết không? Giữa biển người mênh mông, cớ sao em cứ phải lưu luyến mãi không quên với anh. Giữa biết bao người đàn ông khác...
Nội dung bài viết
Em nhớ anh, rất nhớ, anh biết không? Giữa biển người mênh mông, cớ sao em cứ phải lưu luyến mãi không quên với anh. Giữa biết bao người đàn ông khác yêu thương em, trân trọng em, cớ sao em vẫn chỉ cần anh thôi là đủ chứ? Em đã tự nói với mình hơn ngàn lần rồi, nên tỉnh thôi, nên buông xuống thôi, nhưng tim em không nghe lời em. Nên giờ em mới một mình gặm nhắm từng chút, từng chút nỗi cô đơn khắc khoải, sự bất lực đến vô cùng mà chẳng thể làm gì...
Em nhớ anh, rất nhớ, anh biết không? Khi vô tình nghe một bản nhạc, nghe ai đó gọi tên anh, khi đi ngang qua con đường xưa, uống một ly trà sữa tại quán quen, em đều không thể kìm lòng nhớ nhớ anh. Em vẫn không thể hiểu được em đã sai ở đâu? Ngày đó anh đã nói là tin tưởng em, ngày đó anh vẫn đeo chiếc nhẫn em tặng, còn nói không bao giờ quên cả, dù thời gian có bao lâu đi nữa...Tất cả là giả thôi đúng không anh?
Với anh một năm tình cảm không là gì cả, nhưng với em, đó là tất cả tình yêu lẫn tin tưởng em đã gửi gắm vào anh, anh biết không? Thà rằng anh cứ nói, cứ nói rõ cho em rằng tất cả chỉ là do em tự suy nghĩ viển vong thôi, tất cả chỉ là những giấc mơ hoang... Em đã tự nói với mình hơn ngàn lần rồi, nên tỉnh thôi, nên buông xuống thôi, nhưng tim em không nghe lời em. Nên giờ em mới một mình gặm nhắm từng chút, từng chút nỗi cô đơn khắc khoải, sự bất lực đến vô cùng mà chẳng thể làm gì...
Anh có thể dạy em một chút được không? Dạy em làm sao để vô tâm, làm sao để quên một người nhanh và dứt khoát đến như thế, như anh đối với em đấy! Một mình em, chỉ một mình em lưu luyến mãi một mối tình, vấn vương mãi một mình anh, thật không công bằng với em, rất không công bằng!
Giữa biển người mênh mông, cớ sao em cứ phải lưu luyến mãi không quên với anh. Giữa biết bao người đàn ông khác yêu thương em, trân trọng em, cớ sao em vẫn chỉ cần anh thôi là đủ chứ? Là em ngốc hay cố chấp đây anh?
nỗi nhớ chưa vơi lại đầy
Nhớ anh nhớ hoài sao quên
Loay hoay mãi, em thua rồi
Anh về đây, có được không?
THÁI LẠC THI -
Em nhớ anh, rất nhớ, anh biết không? Khi vô tình nghe một bản nhạc, nghe ai đó gọi tên anh, khi đi ngang qua con đường xưa, uống một ly trà sữa tại quán quen, em đều không thể kìm lòng nhớ nhớ anh. Em vẫn không thể hiểu được em đã sai ở đâu? Ngày đó anh đã nói là tin tưởng em, ngày đó anh vẫn đeo chiếc nhẫn em tặng, còn nói không bao giờ quên cả, dù thời gian có bao lâu đi nữa...Tất cả là giả thôi đúng không anh?
Với anh một năm tình cảm không là gì cả, nhưng với em, đó là tất cả tình yêu lẫn tin tưởng em đã gửi gắm vào anh, anh biết không? Thà rằng anh cứ nói, cứ nói rõ cho em rằng tất cả chỉ là do em tự suy nghĩ viển vong thôi, tất cả chỉ là những giấc mơ hoang... Em đã tự nói với mình hơn ngàn lần rồi, nên tỉnh thôi, nên buông xuống thôi, nhưng tim em không nghe lời em. Nên giờ em mới một mình gặm nhắm từng chút, từng chút nỗi cô đơn khắc khoải, sự bất lực đến vô cùng mà chẳng thể làm gì...
Anh có thể dạy em một chút được không? Dạy em làm sao để vô tâm, làm sao để quên một người nhanh và dứt khoát đến như thế, như anh đối với em đấy! Một mình em, chỉ một mình em lưu luyến mãi một mối tình, vấn vương mãi một mình anh, thật không công bằng với em, rất không công bằng!
Giữa biển người mênh mông, cớ sao em cứ phải lưu luyến mãi không quên với anh. Giữa biết bao người đàn ông khác yêu thương em, trân trọng em, cớ sao em vẫn chỉ cần anh thôi là đủ chứ? Là em ngốc hay cố chấp đây anh?
nỗi nhớ chưa vơi lại đầy
Nhớ anh nhớ hoài sao quên
Loay hoay mãi, em thua rồi
Anh về đây, có được không?
THÁI LẠC THI -