Đã không còn muốn nhớ nữa!
Chưa quên nhưng đã không còn muốn nhớ nữa! Em của hôm nay thật sự khiến em cũng phải ngạc nhiên về chính mình. Con tim em không còn những nỗi niềm...
Nội dung bài viết
Chưa quên nhưng đã không còn muốn nhớ nữa! Em của hôm nay thật sự khiến em cũng phải ngạc nhiên về chính mình. Con tim em không còn những nỗi niềm thổn thức về một đoạn đường mang bóng dáng của anh. Khi nghĩ về những điều hanh hao xưa cũ, em không còn ngẹn ngào nuốt những đắng cay. Tất thảy đối với em giờ chỉ còn là hồi ức, và được gói ghém cẩn thận trong hai chữ Kỉ niệm.
Viết cho anh, cho tình yêu của chúng ta vào một ngày trở gió.
Con gió lơ thơ của ngày đông mới chớm lật giở từng trang kỉ niệm của trái tim em. Đông về cũng mang theo anh về. Em tưởng rằng em sẽ mãi chờ đợi ngày anh quay lại để rồi dang tay ôm anh. Nhưng hôm nay, ngay khi anh nhìn em, anh nói những điều em nghĩ mình muốn nghe thì lòng em lại chỏng chơ những vụn vỡ còn tì lên trái tim khô cằn. Không mừng vui, không lo sợ, lại chẳng oán than. Em thản nhiên đến lạ. Khoảnh khắc ấy em mới tỉnh lại từ cơn mơ của ngày xưa. À thì ra em hôm nay khác rồi.
Em của ngày xưa thích anh lắm. Thích nhìn anh từ phía xa trong lớp học. Thích nhìn anh mỉm cười trên sân cỏ. Anh đẹp lắm. Em của ngày xưa thương anh lắm. Thương anh chẳng ngại mưa nắng ngày ngày đèo em trên chiếc xe đạp đến trường. Thương anh khi thấy anh lo lắng những khi em ốm đau. Anh ân cần lắm. Em của ngày xưa yêu anh lắm. Yêu anh chẳng vì gì cả, chỉ vì anh là anh thôi. Nhưng... em của hôm qua đã ra đi cùng với câu chia tay anh buông trong một chiều đông lất phất mưa giăng đến mịt mờ.
Em của hôm nay thật sự khiến em cũng phải ngạc nhiên về chính mình. Con tim em không còn những nỗi niềm thổn thức về một đoạn đường mang bóng dáng của anh. Khi nghĩ về những điều hanh hao xưa cũ, em không còn ngẹn ngào nuốt những đắng cay. Tất thảy đối với em giờ chỉ còn là hồi ức, và được gói ghém cẩn thận trong hai chữ Kỉ niệm. Thói quen khi bên anh cũng bị lí trí đẩy xa cuộc sống của em. Lí trí nó bảo với em rằng, tình cảm chỉ luôn khiến người ta đau khổ. Và em tin vì em đã từng chịu đựng những gì con người tình cảm trong em mang lại.
Quên anh? Làm sao có thể chứ khi anh là mối tình đầu em dành hết bao yêu thương trong sáng của một đời người. Tình cảm suy cho cùng là một thứ em không tài nào lí giải nổi. Tình yêu đã từng đơn thuần em dành cho canh bây giờ trở nên đa đoan khó hiểu. Em nghĩ, cũng giống như cách em cất đi con người tình cảm của một cố gái Cự Giải để bọc lên mình một con người lí trí mạnh mẽ đến nao lòng, em đem chôn anh, chôn tình yêu của mình vào địa ngục của quá khứ.
Vẫn thấy đó cái nấm mồ xanh của quá khứ đau buồn, nhưng người ta chẳng thể đào xới lên để nhặt nhạnh gì nữa. anh cũng vậy, tình yêu của anh cũng vậy. Anh cùng tình yêu vẫn mãi ở đó, nhưng em sẽ chẳng bao giờ đào lên ba tất đất trong con tim mình để nhớ nhung về nó nữa. Mỗi giây phút em đều biết anh còn hiện hữu trong em nhưng em đã không còn muốn nhớ nữa. Hoặc có khi yếu lòng nghĩ đến cũng chỉ là ý thức mơ hồ của con người đang thoi thóp bên nhát dao của tình yêu.
Em được lựa chọn giữa nhớ và quên. Nhớ thì chấp nhận đau khổ. Mà em lại khô muốn đau khổ thêm nữa, còn quên thì em lại không đành. Em chấp nhận lững lơ giữa chúng để em bình yên.
Thiên Di -
Viết cho anh, cho tình yêu của chúng ta vào một ngày trở gió.
Con gió lơ thơ của ngày đông mới chớm lật giở từng trang kỉ niệm của trái tim em. Đông về cũng mang theo anh về. Em tưởng rằng em sẽ mãi chờ đợi ngày anh quay lại để rồi dang tay ôm anh. Nhưng hôm nay, ngay khi anh nhìn em, anh nói những điều em nghĩ mình muốn nghe thì lòng em lại chỏng chơ những vụn vỡ còn tì lên trái tim khô cằn. Không mừng vui, không lo sợ, lại chẳng oán than. Em thản nhiên đến lạ. Khoảnh khắc ấy em mới tỉnh lại từ cơn mơ của ngày xưa. À thì ra em hôm nay khác rồi.
Em của ngày xưa thích anh lắm. Thích nhìn anh từ phía xa trong lớp học. Thích nhìn anh mỉm cười trên sân cỏ. Anh đẹp lắm. Em của ngày xưa thương anh lắm. Thương anh chẳng ngại mưa nắng ngày ngày đèo em trên chiếc xe đạp đến trường. Thương anh khi thấy anh lo lắng những khi em ốm đau. Anh ân cần lắm. Em của ngày xưa yêu anh lắm. Yêu anh chẳng vì gì cả, chỉ vì anh là anh thôi. Nhưng... em của hôm qua đã ra đi cùng với câu chia tay anh buông trong một chiều đông lất phất mưa giăng đến mịt mờ.
Em của hôm nay thật sự khiến em cũng phải ngạc nhiên về chính mình. Con tim em không còn những nỗi niềm thổn thức về một đoạn đường mang bóng dáng của anh. Khi nghĩ về những điều hanh hao xưa cũ, em không còn ngẹn ngào nuốt những đắng cay. Tất thảy đối với em giờ chỉ còn là hồi ức, và được gói ghém cẩn thận trong hai chữ Kỉ niệm. Thói quen khi bên anh cũng bị lí trí đẩy xa cuộc sống của em. Lí trí nó bảo với em rằng, tình cảm chỉ luôn khiến người ta đau khổ. Và em tin vì em đã từng chịu đựng những gì con người tình cảm trong em mang lại.
Quên anh? Làm sao có thể chứ khi anh là mối tình đầu em dành hết bao yêu thương trong sáng của một đời người. Tình cảm suy cho cùng là một thứ em không tài nào lí giải nổi. Tình yêu đã từng đơn thuần em dành cho canh bây giờ trở nên đa đoan khó hiểu. Em nghĩ, cũng giống như cách em cất đi con người tình cảm của một cố gái Cự Giải để bọc lên mình một con người lí trí mạnh mẽ đến nao lòng, em đem chôn anh, chôn tình yêu của mình vào địa ngục của quá khứ.
Vẫn thấy đó cái nấm mồ xanh của quá khứ đau buồn, nhưng người ta chẳng thể đào xới lên để nhặt nhạnh gì nữa. anh cũng vậy, tình yêu của anh cũng vậy. Anh cùng tình yêu vẫn mãi ở đó, nhưng em sẽ chẳng bao giờ đào lên ba tất đất trong con tim mình để nhớ nhung về nó nữa. Mỗi giây phút em đều biết anh còn hiện hữu trong em nhưng em đã không còn muốn nhớ nữa. Hoặc có khi yếu lòng nghĩ đến cũng chỉ là ý thức mơ hồ của con người đang thoi thóp bên nhát dao của tình yêu.
Em được lựa chọn giữa nhớ và quên. Nhớ thì chấp nhận đau khổ. Mà em lại khô muốn đau khổ thêm nữa, còn quên thì em lại không đành. Em chấp nhận lững lơ giữa chúng để em bình yên.
Thiên Di -