Cũng là mãi mãi nhưng là mãi mãi xa nhau...
Cũng là mãi mãi nhưng là mãi mãi xa nhau... Anh à, vì sao cái tình yêu anh nói là mãi mãi lại là một mãi mãi đau lòng như vậy?...Anh từng nói với em rằng...
Nội dung bài viết
Cũng là mãi mãi nhưng là mãi mãi xa nhau... Anh à, vì sao cái tình yêu anh nói là mãi mãi lại là một mãi mãi đau lòng như vậy?...Anh từng nói với em rằng mình sẽ yêu nhau mãi mãi. Em cũng tin là như vậy. Dường như những con tim chưa từng trải qua đau đớn như chúng ta luôn tin tưởng vào những điều vĩnh hằng...
Nhưng rồi, hai con tim ngoan cố ôm lấy nhau, ngoan cố đập chung nhịp, đi chung hướng cuối cùng cũng va vấp, cũng chệnh choạng lỗi nhịp, cũng dần dà xa nhau. Hụt hẫng đến tận cùng. Đau đớn đến điên dại. Anh hiểu cái cảm giác tin tưởng đến không giữ lại gì để rồi đến khi bị mang đi tất cả hay giống như bị thẳng thừng ném trả lại vào tim nó như thế nào không? Em không biết nó thật ra là như thế nào, nhưng mỗi khi nhớ đến tim em như khối đá nặng những buồn đau nằm im không cựa quậy. Anh hiểu chứ?
Em hay bâng quơ nghĩ về những điều đã qua của chúng ta. Em và anh. Anh và kỉ niệm. Đều rất đẹp. Nhưng, em căm hận, vì sau nó mãi chỉ là quá khứ? Vì sao nó cũng là mãi mãi nhưng là mãi mãi thuộc về quá khứ?
Chia tay. Em đến bây giờ vẫn không biết lí do là gì. Nhưng không phải vì hết yêu. Giữa chúng ta luôn còn một tình yêu dành cho nhau. Chỉ riêng cho nhau. Không ai được bước vào. Nhưng tình yêu của mình xa quá. Người ta yêu xa đến mấy cũng chẳng xa bằng chúng ta. Tình yêu của em, anh xa đến mãi mãi, đến tận cùng. Xa đến nhìn vào mắt nhau cũng chẳng dám. Chạm vào nhau lại càng không thể. Tồn tại trong anh và em hôm nay là một tình yêu mãi mãi, nhưng là mãi mãi xa nhau. Dù chưa bao giờ buông bỏ nhau trong ý niệm, không thể xóa bỏ đi những tiềm thức trong tim. Nhưng... anh à, vì sao rốt cuộc cái tình yêu anh nói là mãi mãi lại là một mãi mãi đau lòng như vậy? Anh nói cho em biết có được không? Làm ơn.
Thiên Di -
Nhưng rồi, hai con tim ngoan cố ôm lấy nhau, ngoan cố đập chung nhịp, đi chung hướng cuối cùng cũng va vấp, cũng chệnh choạng lỗi nhịp, cũng dần dà xa nhau. Hụt hẫng đến tận cùng. Đau đớn đến điên dại. Anh hiểu cái cảm giác tin tưởng đến không giữ lại gì để rồi đến khi bị mang đi tất cả hay giống như bị thẳng thừng ném trả lại vào tim nó như thế nào không? Em không biết nó thật ra là như thế nào, nhưng mỗi khi nhớ đến tim em như khối đá nặng những buồn đau nằm im không cựa quậy. Anh hiểu chứ?
Em hay bâng quơ nghĩ về những điều đã qua của chúng ta. Em và anh. Anh và kỉ niệm. Đều rất đẹp. Nhưng, em căm hận, vì sau nó mãi chỉ là quá khứ? Vì sao nó cũng là mãi mãi nhưng là mãi mãi thuộc về quá khứ?
Chia tay. Em đến bây giờ vẫn không biết lí do là gì. Nhưng không phải vì hết yêu. Giữa chúng ta luôn còn một tình yêu dành cho nhau. Chỉ riêng cho nhau. Không ai được bước vào. Nhưng tình yêu của mình xa quá. Người ta yêu xa đến mấy cũng chẳng xa bằng chúng ta. Tình yêu của em, anh xa đến mãi mãi, đến tận cùng. Xa đến nhìn vào mắt nhau cũng chẳng dám. Chạm vào nhau lại càng không thể. Tồn tại trong anh và em hôm nay là một tình yêu mãi mãi, nhưng là mãi mãi xa nhau. Dù chưa bao giờ buông bỏ nhau trong ý niệm, không thể xóa bỏ đi những tiềm thức trong tim. Nhưng... anh à, vì sao rốt cuộc cái tình yêu anh nói là mãi mãi lại là một mãi mãi đau lòng như vậy? Anh nói cho em biết có được không? Làm ơn.
Thiên Di -