Em đã cố buông anh, nhưng bao nhiêu nhung nhớ cứ vùi em vào thương tổn...
Anh à, thế là sắp đến cái ngày kỷ niệm mình bắt đầu gặp nhau nhiều vì công việc. Em không chắc nó sẽ được anh nhớ nhưng riêng em đó là khoảng thời...
Nội dung bài viết
Anh à, thế là sắp đến cái ngày kỷ niệm mình bắt đầu gặp nhau nhiều vì công việc. Em không chắc nó sẽ được anh nhớ nhưng riêng em đó là khoảng thời gian đẹp đẽ mà em từng có. Con đường đầy nắng và hoa vàng rơi tí tách, con đường quen thuộc ngày ngày em vẫn đi qua và nhớ về anh. Em yêu cái màu vàng rực của những cành hoa dại ven đường, yêu cái nắng hong dài cả một chiều nhiều gió. Sở thích đếm những cây cầu bắt ngang sông, ngốc nghếch đếm những bảng hiệu để nhớ đường,... trào dâng trong em là một miền kí ức vô cùng hạnh phúc.
Em nhớ bàn tay mình đan nhau, tay em không mềm không mịn nhưng anh vẫn cứ thích giữ lấy làm của riêng, em nhớ cái siết tay ngược chiều gió thổi, cùng em với lấy bao yêu thương, cùng em vẽ nên mảng màu cho tương lai phía trước và cũng chính bàn tay ấy đã buông nhau ra, vỡ nát mọi thứ, để bây giờ là trống rỗng, là xót xa... Bờ vai anh là nơi em tựa vào nỉ non bao lời thương nhớ và cũng chính bờ vai này khiến em gục ngã trong chính tình yêu dành cho anh. Em nhớ anh nhưng xa mãi rồi miền kí ức, chẳng có cách nào để anh ở lại bên em.
Buồn không anh khi yêu thương không trọn vẹn? Hay anh đã đủ quên tất cả những gì mình từng có với nhau để tiếp tục cho hạnh phúc của riêng anh, tiếng thương yêu sao như vang vọng, vỗ vào tim càng thêm nghẹn đắng. Đừng nghĩ em không biết gì, chỉ là em giấu đi miền kí ức về anh về người anh đang gọi là "em yêu". "Hãy làm những gì mình thích nhưng đừng kết hôn khi không có tình yêu" em lảm nhảm câu nói này không biết bao nhiêu lần mới có đủ dũng khí để gặp anh. Buông thả bản thân mong được nghe tiếng anh thì thầm "anh nhớ em, rất nhớ" dù biết người ở cạnh anh sẽ mãi mãi không là em.
Em cố buông anh, giả vờ quên anh đi, không quan tâm, lo lắng nhưng trái tim em đã phản bội chính mình, bao nhiêu nhung nhớ cứ vùi em vào thương tổn. Gặp anh rồi xa anh là một lần, một lần em lại phải dày công khiến cho tim mình không loạn nhịp. Em không thể yêu anh, em biết điều đó, và anh không yêu em nhiều như anh từng nói, em rất rõ nhưng lại cố đánh lừa chính em. Màu lạnh giá bao trùm lên tất cả, miền kí ức mờ sương hay nước mắt.
Anh biết không, càng lớn chúng ta càng có nhiều sự lựa chọn, không đơn giản thích là có thể chọn, mọi thứ rắc rối và khó khăn hơn và anh cũng vậy anh đã lựa chọn con đường không có em. Còn em, sao cứ mãi chọn cho mình yêu anh mặc dù tình yêu đó là không thể, chọn cho mình nước mắt mà không nắm lấy yêu thương mới. Có lẽ vì miền kí ức đó em vẫn giữ cho riêng em. Chẳng thể hỏi anh một lần "anh có nhớ em không?" vì em sợ nghe câu trả lời. Nếu có, làm sao để em xa anh, nếu không thì làm thế nào để em giữ mãi gương mặt lạnh lùng, vô cảm nhưng từ tận sâu trong lòng là một màu trống rỗng. Em đành giấu đi miền kí ức, giấu hết tâm sự cho riêng mình, gặm nhấm nỗi bi thương, mang hi vọng một ngày em có thể đón nhận yêu thương từ vòng tay khác không phải anh.
Anh biết không tàn nhẫn nhất trên đời là thời gian trôi qua không lấy lại được, điều vô tình nhất lại chính là lòng người. Em đã vì người khác quá nhiều, thời gian trôi bao nhiêu thì em mang cho mình bấy nhiêu thương tổn, suy ngẫm về cuộc đời, tách mình ra khỏi đám rối xô bồ, ngổn ngang, đầy rẫy bon chen. Em phải sống cho em, sống cho chính em, miền kí ức đó em gửi vào dĩ vãng.
Em rất sợ, một ngày nào đó, đứng nhìn về phía xa, nhìn thấy tay đan tay, nhìn thấy anh ôm lấy người anh gọi là “em yêu”. Sợ cơn mưa mà em yêu thích lại nhạt nhòa xóa hết chút nắng hồng trên con đường từng là của em và anh. Em thật tâm mong mình đủ mạnh mẽ để đối diện anh và người anh chọn, nén chặt đau thương, giấu nỗi buồn sâu trong đáy mắt, vương trên mi mắt em chỉ là thoáng qua chút sương mờ. Cho em giấu đi tất cả để con tim này yêu và được yêu trở lại.
Pell Heroine