Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay…
Hạnh chậm rãi lê bước. Con đường thật dài, nhìn mãi chẳng thấy điểm dừng. Cuối thu rồi. Cô ngước mặt lên nhìn mảnh trời xám xịt, và tự hỏi đâu mới...
Nội dung bài viết
Hạnh chậm rãi lê bước. Con đường thật dài, nhìn mãi chẳng thấy điểm dừng. Cuối thu rồi. Cô ngước mặt lên nhìn mảnh trời xám xịt, và tự hỏi đâu mới là khoảng trời dành cho mình? Cô nhắm chặt mắt, cố gắng hít hà hương thu, để gió thu luồn qua kẽ tóc, mà vỗ về những cảm xúc như một mớ hỗn độn. Nỗi buồn giống như con virus dai dẳng, cứ len lỏi trong tâm trí, nhiều đến mức cô không thể kiểm soát mà chỉ muốn khóc òa. Cô đi lang thang ngược đường giữa phố, khép chặt tà áo mỏng manh, nghĩ đến anh mà lòng càng thêm cô quạnh.
Hạnh yêu Nghĩa được bốn năm rồi. Một tình yêu được duy trì bằng sự gan lì cố chấp của chỉ riêng mình cô. Bốn năm qua, không biết Hạnh đã cố gắng từ bỏ biết bao nhiêu lần. Mười tám tuổi, cô bắt đầu yêu anh. Thứ tình cảm non nớt, yếu mềm, nhưng cam tâm tình nguyện. Hai hai tuổi, cô vẫn đang yêu anh. Nhưng là thứ tình yêu dai dẳng, không lối thoát, không thể trốn tránh. Người ta vẫn nói yêu là do thói quen. Nhưng Hạnh không như vậy. Yêu Nghĩa, giống như bản năng thì đúng hơn. Con người vẫn phải ăn, phải ngủ, để tồn tại, thì cô, có yêu anh, mới có thể sống. Tình yêu ấy bén rễ trong tim cô chính xác từ bao giờ cô không biết, chỉ biết rằng, nếu không phải là Nghĩa, thì không là ai hết.
- Nhóc?
- Hửm? Mà anh có thôi đi không, em 22 rồi.
- Với anh thì em 22 hay 18 cũng không có gì khác biệt hết.
- Ý là khen em trẻ? Ok, yêu anh.
- Đừng thích anh nữa.
- Ừ, đúng ý em.
- Anh có đối tượng kết hôn rồi.
Câu nói giống như lưỡi dao bén nhọn đâm vào tim cô. Đau đớn? Phẫn nộ? Tuyệt vọng? Không, chúng không đủ để miêu tả cảm giác của cô lúc này. Thậm chí, Hạnh còn chẳng thể ép mình phải rơi nước mắt. Phải rồi, cô lấy tư cách gì để rơi nước mắt đây? Chẳng phải, Nghĩa đã từng nói rất rõ ràng, rằng: “Anh chỉ sợ làm em thất vọng thôi” hay sao? Cô vẫn còn trông ngóng, mong đợi gì, ở một người trái tim luôn lửng lơ không đặt ở người mình đây?
Hạnh và Nghĩa, vốn dĩ là hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Anh rực rỡ bao nhiêu, thì cô trầm lặng bấy nhiêu. Anh sôi nổi bao nhiêu, thì cô bình ổn bấy nhiêu. Anh kinh nghiệm bao nhiêu, thì cô non nớt bấy nhiêu. Ai quen biết hai người, đều nói rằng cô và anh không hợp nhau, không thể sống chung một chỗ. Ngày ấy, cô ngây dại mà tin vào thứ tình yêu màu hồng, thứ lí thuyết sáo rỗng đẹp đẽ rằng, chỉ cần cô bền lòng, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ quay đầu. Bất chấp mọi tổn thương, bất chấp mọi điều tiếng. Bởi vậy nên, cô đã yêu anh bằng một tình yêu như thế.
Họ gọi đó là mối quan hệ không rõ ràng. Cô chỉ cười nhạt, và chẳng giải thích gì. Chuyện tình cảm của bản thân thì cần gì ai hiểu? Mối quan hệ này thật sự rất rõ ràng. Là cô yêu anh, nhưng anh chỉ là “không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm mà thôi.” Nếu khoảng cách giữa hai đứa là 1000 bước, cô sẵn sàng và can đảm đi về phía anh 999 bước, và dừng chân ở bước cuối cùng. Không phải cô mệt mỏi, không phải cô muốn từ bỏ, mà chỉ là không cách nào đi tiếp. Đúng, là không còn có lí do để đi tiếp.
Một năm trước
Hôm ấy là sinh nhật Nghĩa. Cô thức dậy từ sáng sớm, đi chợ mua đồ, làm đồ ăn trưa rồi mang đến công ty cho Nghĩa. Lại nói, đồng nghiệp của anh luôn trêu chọc, gọi cô hai tiếng: “em dâu”, làm cô vừa ngại, lại vừa buồn cười. Cô “em dâu” của họ luôn không quản nắng mưa, trưa nào cũng mang đồ ăn đến cho cả phòng, thậm chí còn chẳng có thời gian nói chuyện với Nghĩa, chỉ kịp nhắn mấy chữ: “Anh ăn ngon nhé, em đi trước”, đã chạy vội chạy vàng đến trường.
Nhưng hôm ấy, Hạnh bùng học. Cô phóng thẳng về nhà để làm nốt bánh kem sinh nhật anh. Cẩn thận, tỉ mẩn từng chút một, cho đến khi dòng chữ "L’amour suffit pas" hiện ra, cô thở phào nhẹ nhõm. Ba tháng học làm bánh với hàng trăm lần hỏng, hàng chục lần cháy khét lẹt, cuối cùng cô cũng cho ra thành quả mà mình ưng ý, vào sinh nhật anh. Cô muốn dành tặng anh một sinh nhật thật ý nghĩa, thật độc đáo, với tất cả thành ý của mình. Những năm trước, cô còn ngổn ngang trong đống bài vở, rồi mệt mỏi với những tâm tư “yêu hay dừng”. Nhưng giờ, cô đã quyết định can đảm yêu anh, bất chấp tất cả. Bởi lẽ, con người, liệu trong đời có mấy lần dám hy sinh vì tình yêu như thế? Cô tự cho phép mình làm điều đó, bởi cô còn rất trẻ, và bởi, Nghĩa xứng đáng để cô yêu thương.
Phải nói thế nào nhỉ? Nghĩa là một người đàn ông, có thể thu hút bất cứ người phụ nữ nào. Cao ráo, điển trai, thông minh, lại giỏi đưa đẩy. Con gái là loại động vật yêu bằng tai, làm sao thoát khỏi những anh chàng cứ mở miệng ra là “flirting” như thế. Chưa kể, ai chẳng ham hư vinh. Hãy tưởng tượng mình, sóng đôi cùng với một anh chàng cao mét tám, vai rộng, eo thon, chân dài, lúc cười mắt sáng lấp lánh, khi nói chuyện thì quan tâm, dịu dàng. Tính cách lại sôi nổi, nhiệt tình. Ai mà không điêu đứng cho được? Nhưng, Hạnh không thích Nghĩa vì điều đó. Có chăng, chỉ là sau này khi đã thích rồi, cô mới để ý đến một loạt đặc điểm hút gái của anh như vậy. Cô thích anh, chỉ đơn giản bởi một câu nói, “ Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em”, vào một chiều hè ba năm trước…
8h tối, The coffee in, Hạnh chỉnh lại nếp váy, soi gương nhìn lại bản thân. Hạnh không được tính là xinh đẹp, nhưng cũng không coi là xấu xí. Ngoại hình của cô, bình thường đến không thể bình thường hơn. Duy chỉ có đôi mắt, là khác biệt. Mắt của cô to, tròn, và dài, màu nâu đậm của mắt khiến người khác muốn chìm vào trong đó. Chẳng ai có thể đoán được Hạnh đang nghĩ gì nếu nhìn vào mắt cô, bởi lẽ, nó sâu đến mức không thể chạm tới đáy. Và đôi mắt ấy, dù vui, dù hạnh phúc, thì cũng chẳng bao giờ ánh lên được niềm vui. Một đôi mắt buồn.
Nghĩa đẩy cửa bước vào. Thuận tiện gọi luôn hai cốc, latte, và cappuccino. Luôn là như thế, cô đến trước đợi anh, còn anh đến sau và gọi café cho hai đứa. Nghĩa không được tính là tinh tế, nhưng anh vẫn luôn tử tế như vậy.
- Em đợi lâu chưa?
- 10’. Hôm nay là sinh nhật anh, ra ngoài với em thế này có sao không? Bố mẹ với chị ấy?
- Không sao đâu, mẹ hơi dỗi tí thôi. Nhưng biết là đi với em còn tống cổ ra khỏi cửa sớm ấy chứ. Sao nào, sinh nhật anh mà chẳng khác biệt gì cả, trưa mang đồ ăn đến rồi chạy mất, anh cứ tưởng em sẽ cho anh vài phút để chúc mừng anh cơ đấy. Haizz.
- Là để bây giờ chúc đấy. Cao kều, chân vòng kiềng, mông lép, đây là của anh, thổi nến đi. Hy vọng năm nay không bị cắm cả mặt vào bánh như năm ngoái nữa, haha
Nghĩa vò tóc cô, rồi thổi nến. Nhìn miệng anh chu ra, cô bật cười thành tiếng. Thật trẻ con. Đây có phải người đàn ông 24 tuổi không vậy? Nhân lúc cô đang thẫn thờ, anh bôi kem lên mặt cô, rồi lè lưỡi. Cô thở dài, rút giấy ăn lau đi, rồi mặt xị ra, kiểu đang giận dỗi. Nghĩa tiến lại gần, dí sát mặt cô, thậm chí, cô còn ngửi thấy mùi kem cạo râu của anh. Hai người chỉ cách nhau độ vài cm, đến mức cô như bị mùi thơm mát của bạc hà trên cơ thể anh bao bọc, Nghĩa mới dừng lại, nghiêm túc nói: “Không được dỗi”. Rồi xoa đầu cô, rút người về...
Hai người đi dạo. Một vòng rất rộng. Từ Phan Chu Trinh, qua Nhà hát lớn, thậm chí đi ra cả Bờ Hồ. Đôi cao gót 10cm khiến chân Hạnh đau kiếng. Ai bảo anh cao như vậy chứ? Hạnh vốn không tính là thấp, nhưng kể cả có thêm đôi giày, cô vẫn chỉ đứng đến mũi anh. “Đau chân chết đi được!” – Hạnh lầm bầm. Anh đi bên cạnh cười cười, rồi chẳng nói chẳng rằng bế cô ngồi xuống ghế đá, tháo giày ra, rồi anh cõng cô.
- Này anh làm gì đấy?
- Cõng. Nói ngay, có phải em lại tăng cân không?
- Im đi, nếu không muốn từ mai ăn cơm công ty nhé.
- Vâng ạ, tôi sợ chị rồi. Chị ghê gớm quá đấy.
Cứ như thế, hai người vừa đi, vừa đấu võ mồm. Đi cả một vòng hồ. Hạnh thầm cảm thán trước thể lực của Nghĩa. Nếu là người khác, chắc sớm hét ầm lên “béo như heo” rồi. Có lẽ, đây cũng là một trong những đặc điểm cô thích ở Nghĩa nhất. Đó là, anh luôn trân trọng tình cảm người khác dành cho mình. Anh luôn đối xử tử tế với họ. Nhưng không bao giờ để họ ngộ nhận, hay kỳ vọng. Anh biết cách để kéo giãn, hay thu hẹp khoảng cách với người khác. Nghĩa, là một chàng trai, nhìn có thể rất trẻ con, không chín chắn, không hay để ý suy nghĩ, nhưng cô biết, anh là người trưởng thành, và sâu sắc hơn cô nhiều. Chỉ là, vẻ ngoài của anh, luôn khiến cho người khác lầm tưởng mà thôi. Đang lúc mất tập trung, bỗng Nghĩa đặt cô xuống đất, để tay lên vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh:
- Trần Hồng Hạnh?
- Có.
- Mình thử yêu nhau đi?
- …
…
Có lẽ, cô sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ quên được ngày hôm ấy. Một ngày hè nóng rực được làm dịu bớt bởi cơn mưa rào, một ngày hè đáng nhớ bởi hình ảnh một nam một nữ chạy hối hả bên nhau tìm chỗ tránh mưa, một ngày hè ngọt ngào bởi cái gật đầu đầy ngượng ngập của cô gái, một ngày hè bắt đầu câu chuyện tình bằng cái chạm môi dịu dàng….
Có người từng nói, hương vị của tình yêu, cũng giống vị của trái cây. Ngọt dịu, thanh mát, khiến người ta một khi đã nếm thử, sẽ luôn luôn nhớ đến, và chẳng bao giờ có thể quên được nữa. ..
Hạnh và Nghĩa, chính thức yêu nhau, được 100 ngày. Phải, tròn 100 ngày. Hôm kỉ niệm ấy, cũng chính là ngày Nghĩa nói chia tay . Lí do không hề giống những cặp đôi khác, là không hợp, là mệt mỏi, là chán nản,… mà vì “thời hạn yêu thử đã hết”. Cô và anh trở lại với mối quan hệ tiền bối – hậu bối như trước. Hai người quen một cách rất ngẫu nhiên. Và giờ, cũng sẽ quay lại mối quan hệ “ngẫu nhiên” như thế.
Cô có trách anh không? Nếu câu trả lời là không, chắc chắn là nói dối. Nhưng thay vì thế, cô trách mình hơn. Trách mình ngày càng lún sâu, không thể thoải mái mà gật đầu đồng ý chia tay. Ai bảo, ngay từ đầu, người yêu nhiều hơn, là cô cơ chứ? Nói thật, cô còn cảm thấy cám ơn Nghĩa. Bởi lẽ, dù sao, cô cũng đã từng có một danh phận. Dù ngắn ngủi, dù không đủ, nhưng ít ra, cô cũng có cơ hội, để yêu anh, và được anh yêu, một cách danh chính ngôn thuận nhất.
Hạnh là một cô gái rất lí trí, tỉnh táo, một cô gái thực tế, đôi lúc có chút thực dụng. Cô luôn gạt bỏ những người không có ích với mình ra khỏi cuộc sống, bởi cô cho rằng, sao có thể cứ thế cho đi tình yêu của mình? Nhưng riêng anh thì không. Cô chẳng biết anh là gì trong cuộc sống của mình nữa. Những quy tắc mà cô đặt ra, những lối sống mà cô làm theo, anh luôn chẳng cần dùng sức mà có thể phá bỏ tất cả. Rồi phá bỏ luôn cả trái tim cô. Cô yếu đuối lắm phải không? Cô ngu ngốc lắm phải không? Hẳn rồi, cô cũng thấy mình như thế. Sao có thể dành tình cảm cho anh nhiều đến vậy? Sao không thể rời bỏ anh, quyết liệt nhất, tàn nhẫn nhất, như cách cô vẫn thường làm chứ? Nghĩ đến Nghĩa, da đầu cô tê dại, đau đến thất thần, đau đến không cách nào kiểm soát… Đến mức, nhiều lúc, cô chỉ muốn tóm cổ áo anh, gào lên rằng: “Tại sao lại chia tay? Vì sao đối xử như thế với em? Em không muốn, không muốn!”
Đối tượng kết hôn của Nghĩa, tên là Ngọc, kém anh một tuổi. Là một cô gái xinh đẹp, hiền lành, tử tế, con nhà gia giáo, một cô giáo tương lai, rất phù hợp với hình tượng dâu hiền vợ đảm. Quan trọng hơn, Ngọc trái ngược hoàn toàn với Hạnh, cô luật sư tương lai nóng nảy, cá tính, và bất cần. Hạnh biết Ngọc cũng được một thời gian, qua lời giới thiệu của Nghĩa, là con gái của bạn bố mẹ anh. Dường như, ở Ngọc chẳng có khiếm khuyết gì để Hạnh có thể soi mói, ghét bỏ. Ngọc là cô gái lí tưởng, một hình mẫu hoàn hảo, để làm vợ, thích hợp với mọi người đàn ông. Nghĩa cũng chẳng ngoại lệ.
Nghĩa luôn bất chợt nhắc đến Ngọc khi nói chuyện với cô, luôn mỉm cười vu vơ khi nghĩ đến Ngọc, luôn thất thần nhìn xa xăm khi trời mưa bão, và luôn rời bỏ cô chạy đến bên Ngọc bất cứ khi nào cô ấy gọi điện tới. Cũng được một thời gian dài, Hạnh từ đau khổ, ghen tuông, phẫn nộ, cho đến tuyệt vọng, và câm lặng. Cô biết, cô chẳng thể níu giữ trái tim người đàn ông này. Cô biết, mọi thứ giờ đây đã hết thật rồi. Cô biết, dù có làm thế nào, anh cũng không bao giờ là của cô được nữa… Chuyện đau lòng nhất trên thế gian này, không phải là yêu đơn phương một người, mà là, trái tim của người đó không còn ở lồng ngực của mình nữa. Cô luôn nhìn theo anh, còn anh luôn dõi theo người khác. Vẫn là như thế, và giờ, sẽ luôn như thế…
Hạnh lang thang khắp nơi. Cô cảm giác mình sắp phát điên rồi. Nơi nào, nơi nào cũng có bóng hình của anh. Highland Bờ Hồ nơi hai người ôm nhau xem pháo hoa ngày quốc khánh, con phố Đinh Liệt ngày trước cô nắm tay anh đi chọn len để đan khăn đôi mà đến giờ vẫn chưa xong, khu trung tâm thương mại nơi anh bất chấp sĩ diện cõng cô vì bị trật chân bởi giày cao gót, những quán café nhỏ nhỏ nằm sâu trong ngõ cô và anh vẫn hay lê la, góc phố Phan Đình Phùng cô hẹn anh sau này sẽ chụp ảnh cưới…. Tất cả, tất cả như dội thẳng vào tâm trí cô khiến cô không thể kiểm soát. Nếu như đã là yêu thử, sao anh còn tỏ vẻ như mình rất thật lòng? Nếu ngay từ đầu không thể có một kết cục viên mãn, sao anh còn nỡ gieo rắc cho cô những hồi ức đẹp đẽ ấy? Nếu là thương hại cô, sao đến phút chót anh còn buông tay ? Tại sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Ngọt và đắng, nồng nhiệt và lạnh lẽo, quyện hòa với nhau khiến lòng cô cay đắng, cảm giác chua xót trào dâng tận cổ đến phát nôn. Anh vui vẻ bên người mới, anh hạnh phúc vì sắp kết hôn, còn cô, cô phải làm sao đây?
Ngọc hẹn gặp Hạnh vào một chiều mưa lất phất. Cô chạy vội vào quán, bất chấp mưa bay đầy trên tóc, trên má. Lạnh. Nhưng lạnh sao bằng lòng người? Hạnh mỉm cười bất lực, cầm giấy ăn lau hết nước trên khuôn mặt. Phải rồi, mưa thấm hết vào áo, vào cả trái tim cô. Cái lạnh cô độc bủa vây, cô lại vu vơ nghĩ đến anh. Thường vào những ngày thế này, Nghĩa sẽ đặt tay cô vào cốc sữa nóng, rồi dùng tay mình bao lấy tay cô, dịu dàng nhìn bắt cô uống hết sữa. Vì cơ thể cô vốn dĩ rất lạnh, có mặc nhiều áo đến mấy cũng chẳng thể tỏa ra hơi ấm. Nên đông nào cũng vậy, cô sẽ ốm từ đầu mùa đến cuối mùa. Hạnh sinh ra vào cái ngày lạnh đến cắt da cắt thịt, nên cô lúc nào cũng lạnh như băng. Nghĩa từng nói, nếu không phải là người thân thiết, nếu là người lạ, đã bị cô dọa cho chạy mất hút, vì cô lạnh, cả cơ thể lẫn tính cách. Cô là người như vậy, luôn giấu kín mọi tâm tư cảm xúc của mình. Dù buồn, dù vui, dù thất vọng, dù mệt mỏi, sẽ chẳng bao giờ để cho ai thấy. Cô luôn xuất hiện với vẻ ngoài tươi sáng nhất, vui vẻ nhất, rực rỡ nhất, đến chói mắt, thậm chí, đến giả tạo. Vậy nên, bạn bè vẫn hay bảo cô là “ngoài nóng trong lạnh”, cô chỉ cười trừ…
Hạnh ngồi yên lặng ngắm nhìn từng hạt mưa rơi tí tách ngoài hiên, từng hạt đập thẳng vào mặt cửa sổ bằng kính, rồi lăn dài xuống dưới đất, biến mất như chưa từng tồn tại… Nếu có thể, xin những gì không cẩn thận mà quên, hãy khiến cho việc lãng quên ấy trở nên triệt để, không chút dấu vết, chứ đừng nhớ nhớ quên quên, để rồi thi thoảng chắp nối vài chi tiết cũ, chỉ thấy tiếc nuối hoặc đau lòng… Ngọc đẩy cửa bước vào. So với trí nhớ của Hạnh, thì Ngọc dường như có chút thay đổi. Xinh đẹp hơn, dịu dàng hơn, và quan trọng nhất là, khuôn mặt sáng bừng lên bởi niềm hạnh phúc. Hẳn rồi, ai có thể không hạnh phúc chứ? Đôi “kim đồng ngọc nữ” ấy, yêu nhau, hiểu nhau, được mọi người ca tụng, mẹ cha yên lòng, sao có thể không hạnh phúc chứ? Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh ấy ra khỏi đầu, Hạnh hỏi thẳng:
- Cậu hẹn tớ có chuyện gì?
- Có chút khó nói… Nhưng, không liên quan đến anh ấy, tớ muốn nói với tư cách là bạn của cậu. Chúng ta vẫn có thể là bạn chứ?
- Có lí do gì để không thể à?
- Cậu nói vậy thì tớ yên tâm rồi. Hạnh ạ, tớ thật sự thấy có lỗi với cậu. Cậu quen anh ấy trước tớ, hai người cũng đã từng yêu nhau. Và tớ biết, giờ cậu vẫn yêu anh ấy, phải không?
- Phải hay không thì có thể thay đổi gì sao? Không có chuyện ai đến trước đến sau gì cả, cậu cũng chẳng có lỗi gì với tớ hết. Vấn đề là ở tớ, dù sao thì, bốn năm, không phải nói bỏ là bỏ được. Nhưng cậu cũng hiểu tính tớ đấy, tớ nói được thì làm được. Huống hồ, tớ chẳng còn lí do gì để tiếp tục cả.
- Đây là thiệp mời của bọn tớ. Mùng 4 tháng sau. Mong cậu có thể đến…
Chuyện nực cười nhưng cũng đau lòng nhất của những đôi đã từng yêu nhau là gì? Đó là nhận được thiệp mời kết hôn của đối phương, còn bạn thì, chẳng có lí do gì để từ chối. Dù cho bạn vẫn còn yêu người đó rất nhiều… Nghĩa à, anh biết không, anh luôn có cách để làm tổn thương em, để phá nát trái tim em, để dẫm nát lòng tự trọng của em. Nhưng, anh cũng luôn biết cách để em, sau khi trải qua từng ấy đau thương, vẫn cứ mù quáng yêu anh. Em hận anh, nhưng em hận bản thân mình nhiều hơn. Em nên đến dự đám cưới anh với tư cách là gì đây? Bạn của cô dâu? Người yêu cũ của chú rể? Dù là đến với vị trí nào, cũng quá khó khăn với em. Em thừa nhận, bản thân là người rất ấu trĩ, thiển cận, nhỏ nhen, lại vô cùng cứng đầu. Phải chứng kiến cảnh anh trao nhẫn, thề non hẹn biển với một cô gái khác chẳng phải em, nhìn cảnh cô ta mặc áo cô dâu, nín thở chờ đợi anh mở khăn trùm đầu, rồi trao nụ hôn “đánh dấu”, hai người hạnh phúc ôm nhau trước sự chúc phúc của mọi người, em không làm được. Thật sự không thể làm được!
Từng giọt máu tròn lẳn rơi chậm chạp xuống nền nhà… Màu đỏ tươi của máu trộn lẫn với màu trắng ngà của sàn đá. Bên cửa sổ, những mảnh rèm xanh nhạt tung bay trước trận gió mùa đầu tiên khi đông đến. Khung cảnh gợi sự thê lương không sao kể xiết. Giữa đó, nổi bật hình ảnh một cô gái váy trắng tinh, ẩn hiện sau mái tóc đen xõa dài là bờ vai gầy đang run lên từng cơn một. Chẳng ai biết cô gái ấy đang khóc, hay đang lạnh. Sự nhỏ bé và cô độc ấy, giữa đêm khuya đen kịt, mịt mờ, làm người ta cảm thấy đau lòng…
Hạnh tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát. Ánh nắng dịu dàng của buổi sớm chiếu thẳng vào phòng làm cô chói mắt. Ngồi dậy, nhìn quanh, ra là bệnh viện. Ra là cô vẫn sống. Cúi xuống nhìn cổ tay được băng bó lại bằng vải trắng, trên mu bàn tay còn cắm kim đang truyền nước, cô bật cười thê lương. Hóa ra, cảm giác khi đứng trên ranh giới giữa sống và chết cũng không khó khăn hay đau đớn như cô tưởng. Chỉ đơn thuần là một sự giải thoát, sau một chuỗi những mệt mỏi hay chán nản triền miên. Rút kim tiêm ra khỏi tay, Hạnh bật dậy muốn ra ngoài thì cửa phòng mở. Bóng blouse trắng đến lóa mắt. Một chàng trai khá trẻ bước vào, trên cổ vẫn là ống nghe, còn đang dặn dò cô y tá điều gì đó. Xong xuôi, anh tiến đến phía cô. Nhìn mu bàn tay đang chảy máu, anh chẳng nói gì, lẳng lặng lau vết thương cho cô, rồi đẩy cô ngồi xuống giường, kéo ghế sát lại ngồi đối diện với cô. Từng ấy động tác được anh thực hiện rất ngắn gọn, nhanh chóng, và nhẹ nhàng. Cô chăm chăm nhìn anh, không nói chuyện. Chẳng có gì để nói cả. Anh ta, dù sao cũng chỉ đang làm việc của mình, hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi. Nghĩ vậy, cô nằm xuống giường, kéo chăn lên đến cằm, quay mặt đi. Bỗng nghe thấy tiếng anh ta. Một giọng nam trầm rất dễ nghe:
- Tôi là Tùng. Tôi đã rất cố gắng để cấp cứu cho cô. Nếu cô vẫn muốn chết, thì có vài điều sau: Thứ nhất, uống mấy viên thuốc ngủ thì không chết được đâu, chỉ tốn công rửa ruột, lần sau hãy uống nhiều hơn. Thứ hai, cắt cổ dễ chết và nhanh chết hơn cổ tay, nếu cô muốn có thể thử. Thứ ba, liên hệ với người thân, đóng tiền viện phí. Cuối cùng, câu này ngoài lề một chút, đó là: Nếu đã có gan dám chết, sao không can đảm dám sống?
…
Có những người trong cuộc đời đã đến một lần là sẽ ở lại vĩnh viễn trong tim. Ai rồi cũng sẽ gặp một người khiến bản thân bất chấp tất cả, dẫu đau đớn, dẫu tổn thương để giữ lấy bên mình. Ai rồi cũng sẽ gặp một người khiến bản thân dẫu biết trở thành người ngu ngốc trong ánh mắt kẻ khác vẫn sẽ yêu thương cuồng điên không thể kiểm soát. Cuộc đời chỉ có một lần trẻ dại để biết rằng mọi thứ sau này dù chẳng thể sửa sai được nữa, vẫn sẽ ngoan cố mà đi sai đường lạc hướng.
Nghĩa đến thăm cô vào chiều muộn, khi cô chuẩn bị xuất viện. Anh chạy như bay lao thẳng đến chỗ cô, ôm lấy cô ghì siết lại. Cô khẽ cười, để anh ôm một lúc, nhân tiện ngửi mùi bạc hà đặc trưng trên người anh mà lâu rồi không có cơ hội hít hà, rồi sau đó nhẹ đẩy anh ra. Nghĩa ngạc nhiên, tròn mắt nhìn cô, như không thể tin được. Cô chẳng biết nói gì, chỉ nhún vai, cười cười. Hai người họ cứ đứng nhìn nhau như thế. Có quá nhiều điều để nói, nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Có quá nhiều tình cảm phải giấu, chỉ sợ một khi mở miệng ra cảm xúc sẽ vỡ òa. Cô sợ, sẽ lại bất chấp tất cả, mà lao về phía anh, kéo anh đi, thậm chí bắt cóc anh, đến một nơi chỉ có anh và cô, đến một nơi mà anh không thể quay về được nữa. Nhưng cô càng sợ, nếu làm như vậy, anh sẽ hận cô, cả đời hận cô. Thể xác của cô, anh có thể cho. Nhưng đó chẳng phải thứ cô muốn. Trái tim anh, cô muốn, thì nó chẳng còn là của anh nữa rồi. Vậy nên, hai người, chỉ có thể là người dưng. Đúng vậy, chỉ có thể không quen biết, cắt đứt mọi thứ, cô mới có thể sống tiếp. Còn anh, mới có thể hạnh phúc, mà không bận tâm thêm nữa.
Hạnh thừa nhận, bản thân là người rất ấu trĩ, và một khi tình cảm đã lấn át lí trí, thì sẽ chẳng nghĩ được gì. Cô cắt cổ tay, rồi uống thuốc ngủ, chỉ do một phút bốc đồng, khi ngồi rảnh rỗi mà ngắm nhìn tấm thiệp mời kia. Giờ nghĩ lại, cô chợt thấy rùng mình. Cô còn bố mẹ phải chăm sóc tuổi già, cô còn bạn bè luôn chờ cơ hội đàn đúm, cô còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Phải rồi, Hạnh còn sắp được lên chức. Chẳng có lí do gì để từ bỏ cuộc sống, vì tình yêu cả. Dù Nghĩa có quan trọng thế nào, cô có yêu Nghĩa thế nào, cô cũng cần có trách nhiệm với chính bản thân mình, và người thân của mình. Cô không thể vứt bỏ họ, họ là tất cả của cô. Họ yêu thương cô, bao bọc cô, giờ là lúc cô đền ơn họ, cô không thể cứ bi lụy mà đánh mất tất cả như vậy. Hạnh cảm thấy hối hận vô cùng. Cũng may, bố mẹ chưa biết. Nếu không, họ sẽ lo lắng nhiều lắm. Bố về hưu rồi, nhưng luôn hỏi cô có kiếm đủ tiền tiêu không. Mẹ ngày một ốm, cả tuần chỉ đợi đến chủ nhật để cô về ăn cơm cùng. Sao cô có thể tàn nhẫn với họ như vậy được chứ? Người bác sĩ kia nói đúng, chết còn không sợ, sao phải sợ sống? Cô phải sống, không chỉ sống, mà còn phải sống tốt.
Hạnh chủ động hẹn gặp Nghĩa. Đã nửa tháng từ ngày cô xuất viện, cũng nửa tháng rồi cô mới gặp anh. Lại là Coffee In. Nhưng lần này, anh đến trước cô. Anh vẫn uống Capuccino, nhưng không gọi Latte cho cô. Thay vào đó, là một cốc sữa nóng. Cô chẳng nói chẳng rằng, vừa ngồi xuống đã uống hết cốc sữa, rồi gọi cho mình một cốc Latte. Nghĩa nhìn cô, không thể chịu được mà bật cười thành tiếng. Trước mặt anh, cô luôn không biết thế nào gọi là ngại, hay là giữ kẽ. Trước giờ vẫn thế. Hạnh quan sát anh, nhìn thật kĩ. Anh có vẻ gầy hơn trước, mặt cũng tóp lại. Chắc vì lo cho đám cưới. Nhưng chẳng có gì là mệt mỏi hay muộn phiền cả. Chú rể cơ mà. Mà nếu không phải, thì từ trước anh cũng đã vậy. Chẳng bao giờ tỏ ra sầu não hay buồn lo trước mặt cô. Luôn là khuôn mặt có chút bất cần, lắng nghe cô, thỉnh thoảng thêm vào vài câu cợt nhả trêu cô. Chưa từng thay đổi. Không để cô lún quá sâu vào suy nghĩ của chính mình, Nghĩa mở lời:
- Em thế nào rồi?
- Anh xem xem. Da mặt hồng hào, trẻ trung xinh đẹp. Vài chỗ cũng to hơn trước. Rất khỏe mạnh.
- Ừ, tốt. Anh rất lo lắng. Từ lúc biết tin, cho đến giờ, anh vẫn không yên tâm.
- Anh lo lắng cho em được cả đời không?
- Hạnh à, anh biết, thế này là rất không công bằng với em. Anh yêu Ngọc, là thật, cưới cô ấy, cũng là thật. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến việc anh quan tâm em. Ngày trước thế nào, sau này vẫn thế. Em hiểu ý anh không?
- Hiểu, nhưng em không cần. Hoặc là hoàn toàn thuộc về em, hoặc chẳng là gì của em. Mối quan hệ không rõ ràng, chỉ có trẻ con mới thế. Em không muốn anh phải đứng giữa hai người phụ nữ, càng không thích mình mang tiếng là chen chân vào gia đình người khác. Đám cưới của anh, nếu có thể, em sẽ đến dự. Chỉ là, câu nói chúc phúc anh, thì anh đừng hòng.
Ngồi trong phòng, Hạnh sắp xếp đồ đạc. Từng nốt nhạc “Mùa đông” của Đinh Mạnh Ninh vang lên trong không gian yên ắng. Cô vẫn luôn thích nhạc của Đinh Mạnh Ninh. Từ âm điệu, ca từ, cho đến cả cảm xúc trong đó. Mỗi bài hát, là một tâm trạng của cô, ứng với từng thời điểm. Cô nghe được sự đồng cảm trong đó. Lại nói, Hạnh ngẩn ngơ nhìn từng món đồ, món quà mà khi yêu Nghĩa bốn năm qua, cô đi tặng và được tặng. Từ chiếc cốc cô tặng anh nhân sinh nhật 18 tuổi, từ chiếc vòng may mắn anh đi hết cả buổi chiều để mua cho cô thi đại học cho may mắn, cho đến chiếc khăn len dở dang từ mùa đông năm ngoái vẫn chưa xong. “À, hóa ra, mình với anh cũng có nhiều kỉ niệm thế” – Hạnh cảm thán. Một cảm giác thỏa mãn và yên ổn tràn ngập trong lòng cô…
Vào một chiều hè nắng rực rỡ hơn ba năm trước… Lúc ấy, cô mới là một con bé cuối lớp 11, đang đau khổ vì mối tình đầu, ngồi một mình khóc trên sân bóng rổ. Một cô bé lần đầu biết yêu, sao có thể chấp nhận nổi cảm giác mất mát. Đúng lúc ấy thì Nghĩa cũng đang tập bóng rổ để chuẩn bị cho giải đấu của trường. Nhìn thấy cô, anh đập bóng chạy tới, định chào hỏi thì thấy mắt cô ngấn nước, chẳng nói chẳng rằng đã lôi tay cô ra giữa sân ném bóng. Hạnh cũng chẳng hiểu lúc ấy bị làm sao, mà ném lần nào cũng trượt. Gần hai tiếng lăn lộn trên sân với anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều. Lúc ấy, Nghĩa mới ngồi xuống, đưa cô chai nước, và chờ cô kể chuyện. Nhưng chẳng thấy cô nói gì, anh cũng không gặng hỏi, mà đứng lên, xoa đầu cô, để lại một câu: “Đừng khóc, anh sẽ bảo vệ em”, rồi đi mất. Có lẽ, cô đã dành tình cảm cho anh, bắt đầu từ thời điểm ấy….
Ngày đám cưới. Cô dậy từ rất sớm. Mặc bộ váy liền thân màu trắng, đi đôi cao gót đen ưa thích, tóc búi cao, để lộ cái cần cổ và xương quai xanh xinh đẹp, cô trang điểm thật nhạt, rồi nhìn mình trong gương. Tốt lắm. Nhìn rất có sức sống. Nếu không để ý, sẽ không thể phát hiện ra đôi mắt hằn lên tia máu vì cả đêm không ngủ. “Nhưng không khóc là tốt rồi” – Hạnh tự an ủi. Bốn giờ chiều, cô bắt taxi đến Hà Nội Tower. Cô tự nhủ mình sẽ chỉ nhìn một lúc thôi. Cô muốn chính mắt chứng kiến cảnh Ngọc khoác tay anh bước vào lễ đường, tận mắt nhìn anh trao nhẫn rồi hôn cô ấy trước sự chứng giám của mọi người, tận mắt nhìn ngày trọng đại của anh được mọi người chúc phúc. Có như vậy, cô mới yên tâm mà rời đi…
Cuối cùng cũng đến giờ, Hạnh đứng ở một góc khuất bên cạnh cửa ra vào, lặng nhìn Nghĩa. Cảm giác cũng không nghẹn ngào, uất ức hay đau khổ như cô vẫn tưởng tượng. Thay vào đó, chỉ là sự bình thản. Con người cô là thế, một khi đã tuyệt vọng, đã xác định rõ ràng, thì sẽ rất nhẹ nhàng mà buông tay. Để lại phong bao tiền mừng và một mẩu giấy ngắn, Hạnh nhìn anh lần cuối, rồi quay lưng bước đi. Một cái quay lưng, ngẩng cao đầu và đi thẳng. Rốt cục, em và anh cũng đã không thể chung đường được nữa.
"Gửi người con trai em vẫn yêu,
Em không nói nhiều đâu. Vài dòng thôi. Nếu anh còn nhớ, thì hơn ba năm trước, anh đã nói sẽ bảo vệ em. Cho đến giờ, anh vẫn luôn làm thế. Vẫn luôn yêu thương, bao bọc em kĩ càng. Nhưng, có lẽ đến giờ, em phải đi rồi. Tự lập mà bước đi. Không có anh ở bên. Dù không quen, nhưng em tự tin rằng mình sẽ làm được thôi. Cảm ơn anh, vì tất cả."
19h, sân bay Nội Bài
Hạnh đá đá chân, chuyến bay bị delay làm cô hết sức sốt ruột mà chẳng làm được gì. Cô quyết định sang Pháp tu nghiệp. Khoảng 2 năm. Bố mẹ hết sức lo lắng nhưng cũng chẳng làm gì được. Cô còn dặn dò kĩ rằng không ai được ra tiễn, cô sẽ không đi được mất. Ngoài ra, chẳng còn gì ràng buộc được nữa. Cô đã tự hứa với bản thân, phải sống tốt. Đương nhiên, cô sẽ sống tốt.
8h tối, máy bay bắt đầu cất cánh. Hạnh yên vị ngồi nghe “Có bao giờ” của Đinh Mạnh Ninh hết sức hưởng thụ. Sống thế này mới ra sống chứ. Nhân lúc đứng dậy đi ra nhà vệ sinh rửa mặt, chuẩn bị ngủ cho chuyến bay dài, cô liếc ngang liếc dọc. Một thân ảnh rất quen mắt hiện ra ở khoang giữa. Ai nhỉ? À, là người bác sĩ đã cấp cứu cho cô nửa tháng trước. Tên gì nhỉ? Đúng rồi, Tùng. Cô cười tinh quái…
10’ sau, trước mặt Tùng là một mẩu giấy cô tiếp viên đưa cho. Tùng cảm thấy hơi kì quái. Mở giấy ra, chỉ có vài chữ ngắn gọn: “Chào anh, bác sĩ”.